Internet thật thú vị
#2008
Câu nói trên là của 1 thằng nhóc từng trèo cây sầu đâu để bắt sóng GPRS, nhìn cái quả địa cầu quay mòng mòng thấy nó đứng lại là biết chuẩn bị load vô được web, vui mừng khi phát hiện ra trang waptrick cho tải hàng tá game trên con Nokia 6100 limit game 64kb.
Con điện thoại đầu tiên được bác cho ba nó, vì nhỏ ba nó bỏ nhà đi bương chải kiếm sống, cái thời mà ba nó nói ba nó mới 16 tuổi, độ khoảng 1980… sau gia đình tìm được nhau, bác nó cho ba nó cái điện thoại để giữ liên lạc…
Hồi đó load web trên cái Nokia 6100 y chang như vầy luôn:
Cũng nhờ cái điện thoại đó, nó được tiếp xúc với Internet… Nó còn nhớ cùng thằng bạn thân có con Samsung SGH-E710 có mấy trò đánh gun, nối ống dạng puzzle mà nó không thể nào cài được trên con 6100 của ba nó..
Những biến cố…
Được nửa năm, nó vô lớp 10 trong 1 buổi chiều chủ nhật ba chở nó qua trường thì bị rớt mất….
Nó chuyển trường lên Bình Phước nơi ông nội và chú bác ở để tiếp tục việc học do 1 chuyến thăm của ông thấy đi học xa nhà, mà thấy điều kiện nhà cũng khổ, nó nghĩ là ông nội thương ba nó.
Thế là nó đi, khi mới học lớp 10 ở Đồng Nai được 2 tháng. Ngôi trường mới, bạn mới… Nó ở 1 mình trong 1 ngôi nhà trong trạm xá của xã, bác nó cho nó 1 cái điện thoại Motorola để giữ liên lạc vì nó chỉ sống 1 mình. Con Motorola này dòng V, không cài game được nhưng được cái là nghe được nhạc mp3 và play được file .3gp + hỗ trợ thẻ nhớ . Thế là nó dành dụm tiền 15k cóp được full cái thẻ 64mb, không rõ nhưng được khoảng 23 bài hát mp3 và 2 video 3gp. Cứ đều đều mỗi tuần là nó cóp thay đổi.
À, nó có 2 đứa bạn mới tên Linh và Danh, khá là nhiều kỷ niệm những chiều bắt chem chép dưới đồng hay rủ nhau vô nhà thằng Linh chơi, mỗi tối ở nhà sợ ma thì thằng Danh lên đánh cờ tướng, rỗi thì chém gió, nhảy Audition hoặc ghé dãy trọ mấy bạn nữ rủ đi ăn chè <hoàn toàn ngây thơ>. Nói chung ngoài việc ở 1 mình sợ ma + hay bị bóng đè thì ngôi trường này có nhiều kỉ niệm với nó.
Hết kì 1 lớp 10, nó được chuyển xuống nhà nội ở, thế là qua ngôi trường mới, lại phải làm quen với cs mới, kì này khó khăn hơn vì bên nội là người Huế và đều là nhà giáo nên nghiêm. Nó thì kiểu gặp anh chị nào cũng xưng “mày – tao”, ai nhìn cũng tưởng sinh vật lạ. Thêm cái giọng Huế khó nghe, không chỉ bên nội mà nguyên cái xóm đều là gốc Huế thành thử nó bị lạc loài. Đồ ăn siêu cay nhưng rốt cuộc những cái lạ lùng đó chính là những cái nó yêu thích. Món ăn, con người, nó thấy người Huế nhẹ nhàng dễ thương <yeah, ko phải là tất cả>.
#2011
Lần đầu nó có 1 con smartphone đúng nghĩa: Nokia E63. Trước khi mua, nó được cho là thuộc tất tần tật cấu hình từng cái điện thoại trên trang chủ Nokia <yeah, thực sự luôn>. Nó chìm đắm 1 cách dã man và kiên nhẫn coi + so sánh cấu hình từng điện thoại. Nó cũng là đứa xúi thím mua cái Nokia 2730 vì nó có 3G sau mới ngộ ra là 3G chỉ ở tốc độ 384kbps. Mua được con E63 cũng không phải chuyện dễ dàng, cầm 2tr5 để tìm 1 con cũ <hồi đó E63 mới là 4tr4>. Lục tung luôn mấy cửa hàng điện thoại mới kiếm được. Cố gắng được học sinh tiên tiến mới mua được. Chú nó trách “ba má mày chiều con, làm biết bao nhiêu tiền rồi gửi lên mày mua”. Đúng thiệt, nghiệp tới nhanh, nó xài được mấy tháng. Lên tp ở trọ ngủ dậy chúng đua mất. Chẳng biết kêu ai đành ngậm ngùi nói ba mẹ. Khá nhiều chuyện liên quan tới tiền bạc nảy sinh sau đó, và sau cùng nó luôn sợ hãi gọi về gia đình để báo “hung tin :v”…
Bẵng đi thời gian, giờ là 3h sáng ngày 12/11, nó đang gõ những dòng này trên Facebook nhưng thấy dài quá nên thôi, cóp qua làm cái bài viết :v.
Tui không biết là tui đã viết gì trong 1 tiếng qua, tui nghĩ là mình cần tâm sự. Thật ra ngay lúc này đây tui thấy mình “sợ hãi internet”. Từ việc tui được 1 anh cảnh báo về cách mật khẩu “mà tui nghĩ là không thể bị crack” cho đến việc hôm qua nick tui bị rip, hàng loạt số điện thoại gọi than phiền “sao chú lừa anh, chú scam có thấy vui” khiến tui phải giải thích búa xua. Nhưng có 1 cuộc gọi khiến tui “xám hồn”.
Cuộc gọi đầu là 2 anh: anh gọi sdt ba tui. Wtf, tui không bao giờ public sdt ba tui lên đâu cả nhưng ảnh biết và anh nghĩ đây là sdt tui. Tui có gặng hỏi nhưng dường như anh không muốn trả lời, anh chỉ nói 1 câu rất nhẹ nhàng “mọi thông tin của em anh đều có”.
Cuộc gọi thứ 2 là từ 1 ông nào đó tui không xác định được danh tính, nhưng là đe doạ tui và kêu tui ngưng phát triển 4rum. Tui không hiểu chuyện gì đang xảy ra tới khi ông nói những thông tin tui nghĩ là chỉ 1 mình tui biết. Tui nghĩ là cái trang Share Ngay tui đặt bao tâm huyết có thể bị đánh sập dễ dàng, chỉ là tui chưa gây hấn hay hành động vs ai để khiến bị đưa vô blacklist.
Tui không biết rằng Internet này thật quá đáng sợ, mọi thông tin cá nhân của tui đều bị khai thác không có bất cứ thứ gì gọi là “cá nhân” ở đây. Nhưng không sao, điều đó không quan trọng vì tui chẳng làm gì sai và bài tui viết cũng không đụng chạm ai, không copy nơi đâu. Cái tui muốn nhấn mạnh ở đây là “Internet thú vị nhưng không đủ an toàn”. Và làm sao để mỗi người chúng ta tự bảo vệ bản thân, đó là 1 câu hỏi khó nhưng tui nghĩ là có lơi giải. Dĩ nhiên người giải không phải là tui rồi.
Cuối cùng, tui chỉ muốn nói ở đây nếu ai đọc hết bài viết này: tui nói ra không phải để phơi bày gì cả, tui nghĩ là tui đang bị overload, quá nhiều thứ ngăn cản tui cho đợt comeback này. Giờ tui phải làm sao để ổn định tâm trí và làm tốt công việc của mình? Tui muốn lời khuyên từ mọi người….