Như tựa đề bài viết, đây là 1 câu chuyện khá dài mình có đọc qua trên Quora Việt Nam. Mình có xin phép tác giả ngày 24/3 – tức là sau 2 ngày bài viết này được đăng tải để chia sẻ lên blog cho anh em cùng đọc (do lúc đọc thấy cảm xúc vl, muốn share liền).
Mãi đến hôm qua thì mình mới nhận được tin nhắn trả lời từ Catherine Nguyen – tác giả của bản dịch vô cùng sâu sắc này.
Hãy cảm nhận dòng chảy thời gian, để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện bí mật về cuộc đời 1 cô gái. Chính xác là cô gái đang kể lại chính bí mật của mình, nhưng cô không tự tin kể dưới danh nghĩa chính bản thân mà dùng chế độ ẩn danh của Quora.
Q: Một bí mật mà bạn sẽ không nói với bất kỳ ai trong cuộc sống thực, nhưng lại nói trên Quora khi dùng chế độ ẩn danh?
___________________
A: Ẩn danh.
Source: https://qr.ae/TW8HQy
P/s: Bài khá dài đấy, tốt nhất anh em nên chuẩn bị 1 tách cà phê, vừa đọc vừa nhâm nhi. Cứ đọc, không bổ ngang cũng bổ mắt. :v (hình dưới).
NHẤN MẠNH LÀ BÀI VIẾT RẤT CHẤT LƯỢNG – BẢN DỊCH GIÀU CẢM XÚC NHẤT MÌNH TỪNG ĐỌC.
Cái chốn địa ngục mà tôi đã bị buộc phải sống trong gần 2 năm.
Đây là một câu chuyện dài, nhưng tôi cảm thấy nó có những bí mật mà tôi cần phải kể.
Trong nửa đầu của những năm tuổi thiếu niên, cuộc sống của tôi như đã được ban đặc ân và tôi đã tận hưởng hạnh phúc mà không vướng chút ưu phiền. Khoảng thời gian năm 13 đến 16 tuổi, mọi thứ đều thật tuyệt vời và vui vẻ.
Tôi đã thật xinh đẹp. Làn da mịn màng đến phát hờn, mái tóc vàng dài, đôi mắt màu nâu lục nhạt. Tôi có chiều cao đáng ngưỡng mộ, cùng với đó là làn da rám nắng và thân hình thì mảnh khảnh, bố mẹ tôi giàu có và tôi đã có tất cả những gì mà tôi nghĩ mình có thể muốn.
Tôi đi hẹn hò khi tôi tròn 15 tuổi mỗi tối thứ Sáu hàng tuần. Tôi sẽ đi chơi bowling với bạn bè. Chúng tôi sẽ đi trượt băng, mua sắm và cười đùa với nhau trên phố, mọi người sẽ dán mắt vào chúng tôi. Tôi cùng đám bạn luôn trưng diện những bộ cánh đẹp nhất với khuôn mặt đã được trang điểm kĩ càng, và chúng tôi đều giống hệt nhau về ngoại hình. Tôi đã nghĩ rằng đây là những gì mà tôi phải bày ra. Sắc đẹp. Cái vốn sẵn có để khiến những người khác cảm thấy ghen tị.
Tất cả những điều này thay đổi khi tôi tròn 16.
Bố dượng của tôi đã ngoại tình. Ông ấy bỏ tôi, em trai tôi, và người mẹ vô học, dốt nát* của tôi một cách nhanh chóng và dễ dàng. Ông ấy đã không bao giờ ngoái lại nhìn.
(trans: nguyên gốc “uneducated, ignorant” – có thể hiểu nhẹ nhàng hơn là “vô học thức, bất lịch sự” – nhưng mình thấy OP có thái độ khá tiêu cực với mẹ nên mình sẽ dịch sát nghĩa luôn.)
Mẹ con tôi đã bị buộc phải di chuyển đến nơi ở mới – cách 2 giờ đồng hồ tính từ trường tư của chị em tôi. Bố dượng đã ngừng trả học phí cho tôi và em trai, nên cả hai chị em buộc phải đi học ở trường công. Những người bạn của tôi cũng từ đó mà ngừng nói chuyện với tôi.
Chúng tôi sống ở vùng có thu nhập thấp. Mẹ tôi đã trang trải cuộc sống bằng cách làm người giúp việc, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Một ngày nọ, tôi trở về nhà sau khi tan học, và 80% số quần áo của tôi đã biến mất. Bộ trang điểm cũ của tôi cũng đi tong luôn.
Tôi hỏi mẹ rằng chúng ở đâu. Mẹ bảo rằng bà đã bán đồ của tôi cho một trong những người khách hàng của bà, và vì bà đã bỏ quên túi trang điểm của mình ở trạm xe buýt, vậy nên từ giờ bà sẽ dùng bộ của tôi luôn.
Mẹ tôi chỉ quan tâm xem trông bà thế nào. Như tôi đã từng. Bà là người đã dạy tôi điều đó. Bà không quan tâm mọi thứ, ngoại trừ vẻ ngoài của chính bà mà thôi.
Mặt tôi bắt đầu bị kích ứng một cách khủng khiếp. Tôi bị mụn ở khắp mọi nơi.
Tôi đến trường mỗi ngày với những chiếc quần soóc và áo phông rẻ tiền, cùng cái cặp sách bẩn thỉu. Bọn con trai không còn để mắt đến tôi nữa. Tôi trông thật kinh khủng. Mọi thứ thay đổi. Cảm giác như tôi đang sống ở một thế giới khác vậy. Tóc tôi trở nên khô và giòn, bắt nguồn từ những ngày tôi liên tục duỗi thẳng và uốn xoăn. Giờ thì tôi không có bất kỳ sản phẩm nào để có thể phục hồi mái tóc của mình cả.
Tôi gầy đi một cách đáng sợ. Những đường cong trên cơ thể tôi cứ như vậy mà biến mất.
Tôi là ai nếu như đánh mắt vẻ đẹp của mình, tôi tự hỏi. Tôi cũng không biết nữa.
Bây giờ, tôi chắc rằng mình có thể biết được bạn điều bạn đang nghĩ: cô gái giàu có thô lỗ biến thành kẻ nghèo xấu xí phải gánh chịu những gì cô đã gây ra. Và bạn đã đúng. Tôi đã tự đắc, kiêu ngạo và hư hỏng. Tôi đã phải gánh chịu những gì mình làm trong quá khứ.
Nhưng đây chỉ mới là mở đầu câu chuyện thôi. Tôi đã bảo rằng đây là một câu chuyện dài rồi mà.
Theo thời gian khi cán mốc tuổi 17, tôi đã chấp nhận đám mụn, mái tóc rối bù và mất đi nhan sắc của mình. Tôi đã học được rằng tôi thực sự còn có tính cách.
Khi tôi bắt đầu lấy lại được một chút tự tin, mẹ tôi lại mất tất cả.
Bà nghỉ việc. Bà nói rằng việc đó khiến bà trông thật xấu xí khi phải làm việc như một con hầu cho bọn giàu có, trong những căn nhà từng trông giống như của chúng tôi.
Và sau đó thì chúng tôi bị đuổi khỏi nhà, và trở thành vô gia cư.
Bố ruột của tôi sống ở Scotland. Ông ấy không thể giúp chúng tôi, và trong thời điểm ấy, tôi đã nghi ngờ rằng liệu ông có muốn giúp thật không.
Cậu em tôi đã kiếm được việc là làm người rửa bát trong nhà hàng. Em ấy là người thực sự đã chịu đựng tất cả. Em là một người tốt. Nổi tiếng ở trường cũ của chúng tôi với tất cả những lý do chính đáng. Em thật tốt bụng, thông minh, tài năng và điển trai nữa. Trong khi mẹ và tôi đều là những người thật kinh khủng, em lại là một người thật tuyệt vời.
Chúng tôi ngủ dưới đường cao tốc. Khác xa với nơi mẹ con tôi từng sống trước kia
Bọn đàn ông làm phiền tôi liên tục.
Một vài trong số đó muốn quan hệ, những kẻ khác hét vào mặt tôi, gọi tôi là mặt pizza và kêu tôi tốt hơn hết là đi mua mặt nạ đi.
Tôi đã bị hành hung một vài lần.
Tôi khóc mỗi ngày. Tôi cảm thấy buồn thay cho số phận mình. Thật đáng xấu hổ. Tôi có những tấm ảnh chụp lấy liền với những người bạn trai cũ, với những người “bạn” cũ của tôi. Tôi đã thật lộng lẫy, và đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến – sự mất mát đối với vẻ bề ngoài.
Tôi đã quên tính cách của mình trong một khoảng thời gian.
Chị em tôi vẫn tới trường. Tất cả mọi người đều biết chúng tôi không còn nhà để ở nữa. Đó là một thị trấn nhỏ mà.
Chủ nhà hàng nơi em trai tôi làm việc cho phép chúng tôi ở nhà phụ sau căn nhà chính, một nơi đầy gián, cùng với những thứ khác.
Ở đó chỉ có nước lạnh, và còn không có điện.
Tôi học cách lấy trộm đồ ăn.
Đây là một thị trấn nhỏ ở Georgia. Ăn cắp vì thế mà không thể không bị phát hiện được, và đương nhiên, tôi đã bị tóm, mặc dù cảnh sát thấy thương hại cho tôi và chỉ nói vài lời cảnh cáo, rồi lại giới thiệu cho tôi đến một tổ chức từ thiện khác.
Mẹ tôi như một cái vỏ ốc của người bà đã từng trở thành. Bà sẽ nói chuyện một mình và sinh ảo giác. Bà sẽ đánh tôi và hét lên ầm ĩ. Khi em tôi cố ngăn bà, bà sẽ đe đọa và nói rằng thằng nhóc đang ngược đãi bà. Bà sẽ nguyền rủa chúng tôi và chửi rủa hai chị em bằng những từ kinh khủng nhất. Những chuyện như vậy diễn ra trong nhiều tháng trời.
Một ngày nọ, bà biến mất. Chủ nhà hàng bảo chúng tôi rằng có một ông già nào đó đón bà bằng một chiếc xe ô tô tồi tàn và đã lái nó xuống đường rồi.
Em trai tôi và tôi đã nghĩ rằng bà sẽ quay lại.
Bà đã không bao giờ làm vậy…..
Nhiều năm sau, chúng tôi tìm thấy hồ sơ bắt giữ bà trên mạng. Bà đã bị bắt vì tàng trữ heroin ở Las Vegas, cùng với những thứ khác.
Tôi 18. Em trai tôi 16, khi bà bỏ đi.
Tôi tốt nghiệp trung học. Tôi không đến tham dự buổi lễ, chỉ đến lấy bằng từ văn phòng và rời đi.
Tôi kiếm được một công việc ở cửa hàng tạp hóa gần nhà. Người quản lý rất lấy làm tiếc cho hoàn cảnh của tôi.
Và rồi, tôi quyết định sẽ thử liên lạc lại với bố mình. Tôi đã không nhìn thấy hay nói chuyện với ông từ khi tôi lên 10, nhưng tôi biết tôi cần thoát khỏi Georgia.
Cậu em tôi làm bài kiểm tra tương đương trung học phổ thông và đã vượt qua bài thi đó rồi.
Tôi tìm thấy bố ruột, và liên lạc với ông. Tôi kể cho ông nghe chuyện về mẹ con tôi. Ông kinh hoàng và bảo rằng ông ước gì tôi đã gọi cho ông sớm hơn. Ông ngay lập tức mua cho em tôi và tôi vé máy bay đến Edinburgh. Chủ nhà hàng, với tất cả tấm lòng nhân hậu, giúp chúng tôi lấy hộ chiếu trong vòng một tuần. Nó đắt, nhưng ông đã làm nó cho cả hai chị em.
Chúng tôi không đem theo gì cả. Không có thứ gì đáng để mang theo cả.
Khi chúng tôi hạ cánh xuống Edinburgh, tôi cảm thấy niềm hy vọng, lần đầu tiên trong 2 năm. Tôi đã không còn nhìn vào gương, hay tự ngưỡng mộ bản thân nữa. Tính kiêu căng của tôi đã chết từ rất lâu rồi.
Bố gặp chúng tôi ở sân bay.
Khi ông thấy chúng tôi, ông đã há hốc vì kinh ngạc. Lý do chính, ông bảo, mà ông đã không giữ liên lạc là bởi mẹ tôi. Chuyện này nghe có lý đấy, nhưng rõ ràng ông cảm thấy thật kinh khủng vì đã để chúng tôi lại với mẹ và bố dượng.
Chị em tôi trông thật nhếch nhác. Cả hai trông khác biệt hoàn toàn với những người xung quanh khi đi đến Edinburgh.
Mọi người trố mắt nhìn chị em tôi. Chúng tôi biết bản thân nhìn thật kinh khủng, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Tôi không quan tâm.
Bố mua cho cả hai chị em quần áo mới. Tôi chọn quần short và quần jean giá rẻ, áo phông và hoodies.
Tôi đã trở nên khiêm tốn.
Ông tặng tôi đồ trang điểm, trang sức và những thứ xinh xắn khác.
Tôi nhận quà của ông, nhưng không bao giờ yêu cầu ông mua cho tôi những thứ như vậy.
Đám mụn của tôi biến mất.
Tôi giữ cho mái tóc của mình khỏe mạnh. Tôi tăng cân, rũ bỏ thân hình xương xẩu trước kia.
Bố đăng ký cho cả hai chúng tôi vào trường đại học ở Edinburgh.
Tôi đã mắc chứng chống đối xã hội. Tôi đã quên làm thế nào để trở nên quyến rũ và ngọt ngào, vì tôi cho rằng tất cả đều là giả sau khi mọi thứ xảy ra.
Một chàng trai tiến về phía tôi và hỏi tên tôi là gì. Tôi còn không thể giữ giao tiếp bằng mắt với anh ta, nhưng anh vẫn cố gắng để nói chuyện với tôi. Tôi không thể hiểu tại sao.
Một vài ngày sau lần anh ấy tiếp cận tôi, tôi đã nhìn bản thân trong gương – ở một trong những nhà vệ sinh của trường đại học. Lần đầu tiên trong những khoảnh khắc dường như kéo dài mãi mãi.
Tôi thật….xinh đẹp.
Nhưng theo một cách khác.
Về bên ngoài, tôi thật xinh đẹp.
Nhưng tôi có thể cảm nhận sức mạnh khi bắt gặp chính đôi mắt mình trong chiếc gương đó. Tôi có thể thấy sự khiêm tốn, lòng can đảm, sức mạnh của tôi. Tôi có chiều sâu trong tâm hồn. Tôi có vẻ đẹp nội tại. Tôi đã thấy những điều đó có ý nghĩa gì lần đầu tiên. Tôi thấy tôi là ai, và người tôi có thể trở thành. Tôi thấy bản thân mình, xác thịt và sống và thực tế, lần đầu tiên trong đời.
Trước đây tôi không hề xinh đẹp như tôi đã tưởng. Tôi tàn nhẫn, thô lỗ, ích kỷ và không xứng đáng với cuộc sống được ban đặc ân của sự giàu có và giả tạo xưa kia.
Bây giờ, tôi đã biết mình may mắn đến nhường nào. Tôi được đến trường. Tôi có một mái ấm. Tôi có người bố hết lòng thương tôi, và em trai tôi.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm với ngấn lệ trong đôi mắt. Và khi chàng trai nọ cố bắt chuyện với tôi lần nữa, tôi đã nhìn cậu trai thẳng vào đôi mắt và không bao giờ né tránh ánh mắt từ bất cứ ai nữa.
Tôi tốt nghiệp đại học. Mười và nửa năm sau, tôi 32 và tôi đã kết hôn với một người đàn ông người Anh tuyệt vời với đôi mắt mà tôi không bao giờ né tránh lần nữa.
Và mặc dù anh ấy biết tôi có một quá khứ “khó khăn”, tôi chưa bao giờ chia sẻ với anh câu chuyện đó. Tôi chưa bao giờ chia sẻ cho anh rằng bố dượng bỏ rơi mẹ con tôi, sự vô gia cư của chúng tôi, những lần hành hung mà tôi đã trải qua, sự ngược đãi, nỗi đau, niềm căm phẫn, nỗi buồn.
Chúng vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày hôm nay.
Tôi thi thoảng tự hỏi sẽ thế nào nếu như bố dượng đã không bao giờ rời đi.
Tôi có lẽ vẫn sẽ là cô gái xinh đẹp hạnh phúc vô tư lự không có giá trị ấy.
Tôi có lẽ sẽ không biết đấu tranh thực sự.
Tôi có lẽ sẽ không biết nỗi đau thực sự.
Theo một cách nào đấy, tôi gần như thấy biết ơn khi chuyện đó đã xảy đến với tôi. Nó khiến tôi biết trân trọng cuộc sống và những gì cuộc sống mang lại. Nó khiến tôi trở nên mạnh mẽ và khiêm nhường hơn.
Tôi biết tôi cần chia sẻ chuyện này với chồng mình.
Tôi cho rằng tôi sợ.
Không phải chuyện nói cho anh ấy, bởi vì tôi biết anh sẽ hiểu.
Tôi sợ phải nói thành tiếng.
Tôi chưa bao giờ cất giọng về nó trước đây.
Tôi sợ rằng tôi sẽ nhìn vào trong gương và thấy cô gái đau khổ, buồn bã đó một khi tôi nói về cô ấy. Nó khiến cô ấy thật sống động. Thỉnh thoảng tôi thấy cô ở cửa sổ trong cửa hàng, trong gương chiếu hậu, và cô làm tôi sợ. Tôi luôn sợ cô sẽ trở lại vào một ngày nào đó.
Nhưng cô cũng nhắc nhở tôi đã từng là ai, và tôi đã trở thành ai.
Người tôi còn sợ hơn là cô gái xinh đẹp kia cơ. Cô khiến tôi sợ nhất, và cô là người khó đối mặt nhất.
Tôi sẽ cố gắng đọc toàn bộ câu chuyện này thành tiếng.
Có thể nó sẽ giúp tôi nói với anh ấy.
Tôi không biết nữa.
Nhưng điều tôi biết là bí mật này là thứ tôi giữ giỏi nhất và cũng là thứ tôi giữ tệ nhất.
Giỏi nhất, bởi vì tôi không bao giờ kể với ai.
Tệ nhất, bởi vì tôi không bao giờ kể với ai.
Một con dao hai lưỡi.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Vì vậy, khi nó tiếp diễn. Bạn phải lăn lộn với những cú đấm để trân trọng những thời gian tạm nghỉ. Bạn phải sống trong bóng tối để trân trọng ánh sáng.
Và làm thế nào để tôi thật sự trân trọng ánh sáng đó.
**\Edit:
Wow. Tôi thực sự choáng váng trước tình yêu và sự ủng hộ từ mọi người, tôi thấy khá hối hận vì đã ẩn danh! Cảm ơn tất cả các bạn, mọi người đã khiến tôi thấy tự tin hơn vào câu chuyện của mình và cảm thấy tốt hơn khi nói với chồng tôi toàn bộ sự thật.
Một vài người đã hỏi về em trai tôi, và người chủ nhà hàng đã giúp chúng tôi đến Scotland.
Một thời gian ngắn sau khi em tôi tốt nghiệp đại học, em đã bị cuốn vào cocaine. Em ấy đã dành quá nhiều thời gian để che giấu nỗi buồn trong quá khứ của chúng tôi…và rồi chuyển sang cocaine để giúp chính mình vượt qua nỗi đau. Thật sự rất đau lòng vì em là một người có nhân cách tuyệt đẹp. Em phải chịu đựng chứng lo lắng nghiêm trọng và rối loạn căng thẳng sau chấn thương từ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Em phải chịu đựng nhiều hơn tôi đã từng. Tôi đã chứng kiến em vượt qua chúng và điều đấy còn khiến tôi cảm thấy tệ hơn về toàn bộ quá trình.
Mặc dù chúng tôi đã được ở một nơi tốt hơn, em vẫn không thể ngủ hay thư giãn được. Em sẽ thức trong nhiều giờ liền. Em không thể khiến cho quá khứ ngủ yên. Em bị buộc phải sống lại trong nó mỗi ngày.
Cuối cùng thì, bố và tôi đưa em ấy đến một trung tâm điều trị tâm lý sau khi em bất chợt thiếp vào giấc ngủ và tỉnh dậy la hét ầm ĩ. Tôi và bố không hề hay biết về mức độ nghiêm trọng trong việc sử dụng ma túy của em cho đến khi em được kiểm tra tại trung tâm; chúng tôi nghĩ rằng em ấy chỉ sử dụng cần sa.
Em cảm thấy khá hơn, và dừng việc sử dụng chất kích thích*. Em mạnh mẽ. Hôm nay, em vẫn còn lo lắng khủng khiếp, nhưng em đã học được cách kiểm soát chứng rối loạn của mình, và em không còn dựa dẫm ma túy nữa. Em ấy đã ở bên bạn gái được ba năm rồi, và cô bé thực sự giúp em vượt qua chúng.
(trans: nguyên gốc là “clean” – theo bạn Long Vuduc – “clean” nghĩa là từ bỏ, không sử dụng ma túy, chất kích thích chứ không phải sạch sẽ. Cảm ơn bạn đã đóng góp cho bản dịch.)
Em đã khá hơn, nhưng vẫn tuyệt vọng. Tôi thấy rằng mình đã may mắn khi không bị quá khứ dày vò hoàn toàn. Nó vẫn ở đó, nhưng tôi có thể quản lý nó. Em không thể, và thật buồn khi nhìn em đắm chìm vào nó ngay trước mắt tôi. Em bị những cơn hoảng loạn bao trùm khi đến những cửa hàng tạp hóa. Em còn không thể ngồi yên. Em giờ đã khác xa với chàng trai tự tin, nổi tiếng như em đã từng, nhưng em vẫn là một con người tuyệt vời, người đã vượt qua được nhiều thứ mỗi ngày.
Em và bạn gái hiện đang sống ở Ireland, tại một thị trấn tên Killarney. Lý do tôi nói với các bạn cái tên này để bạn có thể tự tìm nó. Đó thực sự là một nơi kỳ diệu, xinh đẹp, và là nơi duy nhất tôi thấy em hạnh phúc sau những năm vừa qua, trước khi tất cả mọi thứ xảy ra. Em thấy hài lòng.
Còn về người chủ, ông đã qua đời vài năm trước. Tôi thấy con gái ông trên Facebook và nối liên lạc với cô ấy cùng niềm hy vọng được kết nối với ông lần nữa, để nói với ông về nơi mà tôi và Kent đã ở. Cô thông báo với tôi rằng cô hiện đang điều hành nhà hàng và cha cô đã qua đời vì một cơn đau tim. Thật đau lòng khi biết được chuyện này; chúng tôi chưa từng có cơ hội để cảm ơn ông, nhưng dù sao, ông vẫn luôn là một thiên thần.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng những điều này sẽ hé lộ cái kết cho những ai đang thắc mắc về những người còn lại trong câu chuyện này hiện đang ở đâu.
Cảm ơn các bạn lần nữa vì đã dành thời gian để đọc câu chuyện. Tôi trân trọng điều này rất nhiều.
Emilia